tập nói tiếng Anh luôn là mối quan ngại hàng đầu của người học. Hầu hết các chuyên gia , giáo viên và cả người bản ngữ đều khuyên người học tranh thủ mọi cơ hội để giao tiếp với tất thảy mọi người , bất kỳ nơi đâu và bất kỳ khi nào. Đa phần , những người thích hoc tieng anh giao tiep thường chọn cách tìm bạn bè ngoại bang ở những khu có nhiều khách du lịch nói tiếng Anh hoặc tìm đến những câu lạc bộ Anh ngữ , quán cà phê nói tiếng Anh để luyện tập. Nhưng tại sao lại có lời khuyên như thế này? phát xuất từ việc "học là phải hành" , người học nóng lòng muốn tập sự những câu hay mình đã học với ý nghĩ là , "nói nhiều cho dạn miệng". Nhưng thực tế trong quá trình thực hiện như thế này , người học chưa bao giờ vận dụng được một câu hay một cấu trúc đúng nào theo kiểu nói của người bản xứ. Thay vào đó , người học suy nghĩ đặt câu từ tiếng Việt của mình , diễn giải theo văn hoá Việt và lắp ghép từng từ đơn lẻ để biểu đạt thành câu. Chính bởi thế , câu từ được diễn tả theo kiểu tự phát này quá dị biệt so với văn hoá và cách nói bản xứ khiến trong cùng một tình huống mà cả hai không thể hiểu nhau. bởi vậy , cho dù có thực tập , người học vẫn không thể tiến bộ nhiều. Nhiều trường hợp do chán nản lối nói tự phát mà người học không chọn cách này để tập sự nữa. Nguyên tắc đầu tiên để có thể nói được tiếng Anh là người học phải có sẵn câu từ trong đầu chứ không phải nhìn vào sách mới nhớ , nghe người ta nói mới nhớ. Ví như muốn diễn tả ý gì đó mà câu từ không xuất hiện tức khắc , nghĩ suy mãi cho đến khi người ta nói đến ý thứ 10 rồi mới nghĩ ra ý thứ nhất thì làm thế nào mà trò chuyện được nữa. Tôi đã gặp nhiều người và họ đều nói rằng , nghe người ta nói thì hiểu hết nhưng nói lại thì không được. Thì đúng là như thế , người ta nói ra thì mình mới nhớ từ đó hay cụm hay câu đó có nghĩa gì. Còn tự mình thể hiện thì mình không thể nhớ nổi câu từ tức thời để nói ra. Nếu muốn có sẵn câu từ , trong vòng vài giây phải nhớ ngay đến từ , cụm từ cần biểu đạt , người học cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần nữa các cụm từ và câu , đừng lặp lại từ đơn lẻ như kiểu "ôm từ điển" mà học. Càng lặp lại , thông tin càng ghi sâu vào bộ nhớ dài hạn giúp người học bật ra ngay lặp tức những câu từ nhu yếu. Khi nhớ láng máng như kiểu "học để hiểu" , "học để suy luận" như hiện giờ , người học chỉ có khả năng làm bài thi để lấy bằng mà thôi. dĩ vãng , biện pháp học anh văn giao tiếp này chưa hình thành là vì chưa có một phương tiện tìm câu - tra từ điển câu Anh Việt như HelloChao . Dĩ vãng người học muốn nói gì phải chờ hỏi thầy cô hoặc bạn bè giỏi , nhưng không phải lúc nào cũng hỏi được nên đành tự lắp ghép , diễn giải một mình. Có khi người học thành thục hơn , nhưng cách nói quá khác so với người bản xứ sinh ra một thực trạng "nhà quê lên tỉnh" mới khi nói tiếng Anh. Cũng có khi không phải tìm câu gì cũng có trong Cô Thúy TOEIC . Những nguòi học nên tách ra từng ý nhỏ để tìm thì chắc chắn sẽ có đủ ý mình cần. Điều đưa lại hiệu quả tốt nhất trong một tự vị câu như HelloChao là từng ý đã được mô phỏng thành câu cần thiết theo đúng văn hoá và lối nói bản xứ rồi. Khi tìm được ý trong một câu có đầy đủ nào đó , người học chỉ việc thay đổi chủ ngữ , thay đổi phó từ chỉ thời gian , địa điểm và đổi thì ( nếu cần ) thì có thể chuyển biến thành một câu khác mà không phải lắp ghép từ đầu. Tóm lại , thủ pháp "nói gián tiếp" là cách tìm câu đúng , phát triển câu thành bài nói , viết lại vào giấy cho chuẩn xác và thực tập nói lại những câu đã viết thành bài nói này. Càng tập sự nhiều thì lượng ý có đầy đủ để diễn đạt đúng văn cảnh được tích luỹ nhiều. Và điều quan trọng hơn hết , càng thực tập nhiều , tiếng nói sẽ hình thành quán tính và tốc độ phát âm sẽ nhanh. Mong bài viết này sẽ giúp ích cho các bạn yêu thích tiếng Anh. Tôi viết đây không phải là để lăng xê tặng Cô Thúy Toeic , mà thực tế là tienganhikun có thể giúp chúng ta một thể cách tập sự tiếng Anh hiệu quả trong lúc ai trong chúng tôi cũng đều "học , học nữa , học mãi" mà tiếng Anh vẫn là điều vô vọng.