Tôi chẳng hiểu sao ai tới có tôi được vài tháng cũng kiếm cớ chia tay. Lý do chia tay cũng mơ hồ làm tôi ko hiểu nổi Tôi 31 tuổi, nhìn hình thức được, tính tình ổn, giới trẻ nghiêm túc, không rượu chè tệ nạn, thu nhập đủ nuôi một gia đình nhỏ, là đàn ông đích thực thế mà từ bé tới to chỉ mang lác đác một vài mối tình vắt vai. Lần nào yêu, tôi cũng không được đáp lại bao nhiêu. Ai đến mang tôi cũng được vài tháng là kiếm cớ chia tay. Thật sự tôi ko thể hiểu được phụ nữ họ muốn gì ở đàn ông. Ở nhà bố mẹ tôi bảo tôi là “hàng hiếm”. Đàn ông to tướng còn biết phụ mẹ nấu cơm. Cuối tuần ko nhậu nhẹt mà đèo mẹ đi nhà hàng, ko thì đắp mặt nạ dưỡng da cho mẹ, đấm lưng cho bố. không tính xã hội, bạn bè cũng cho tôi là “hàng hiếm”, 31 tuổi rồi còn zin. Tôi cũng với nhu cầu sinh lý của mình, nhưng tôi ko muốn sắm đến các cuộc tình chóng vánh hoặc người con gái mình không yêu, cũng không muốn hại đời các cô bạn gái của mình lúc còn chưa chắc chắn tới được có nhau. Trước đây tôi yêu một cô bé cực kỳ được. Em đang học đại học năm 3. Vì nhỏ hơn tới 8 tuổi phải tôi chiều chuộng bạn gái ko khác gì em gái mình ở nhà. Nhưng vì còn đang đi học nên thay vì sắm áo quần giày dép để đua đòi thì tôi lại tậu sách truyện. Mỗi cuối tuần tôi đều chở em đi nhà sách. đến cà phê cũng nên là cà phê sách. Thiết nghĩ chẳng mấy ai làm được như tôi, ko chỉ yêu mà còn biết lo lắng chuyện học hành và tương lai của người yêu. Em rủ tôi đi biển ở lại qua đêm, tôi hào hứng. Nhưng tôi cũng muốn xin phép cả bố mẹ em vì tôi quá hiểu những bậc phụ huynh khi nào sợ con gái mình hư hỏng. Thế là tôi tới gặp bố mẹ em để bày tỏ, ko ngờ bị bố em quạt một trận ra trò. Sau đó tôi mới biết là em đề cập dối đi cắm trại sở hữu bạn chứ không phải đi mang tôi. Tôi ko giận em thì thôi thế mà em lại giận ngược, cắt đứt có tôi. Dây dưa một thời gian ko đi đến kết quả, em chính thức đá tôi. Tôi không hiểu khiến cho sao lại thế. Từ đây tôi quyết không yêu sinh viên mà chuyển sang đối tượng đã đi làm. Nhưng kết quả cũng ko đâu vào đâu. Tôi chở bạn gái đi đâu em cũng ko chịu, đưa đi ăn gì cũng ko thích. Em chỉ muốn đi đâu cách xa thành phố ô nhiễm và chỉ mang riêng hai đứa. Tôi thì cực kỳ ngại các điểm vắng vẻ. đầu tiên là cướp giật chấn lột, trang bị hai là với thể bị các người xấu chặn đường xin đểu. Nhưng vì em giận dỗi mãi bắt buộc tôi đành nên chở lên chùa ở ngoại ô chơi. Như thế, chỉ có riêng hai đứa thoả thích mà cầu nguyện. Thế nhưng em vẫn giận. với 1 thời gian em hay bị đau bụng, chóng mặt khi đang đi chơi làm cho tôi cực kỳ lo lắng. Tôi đã sắm thuốc cho em uống nhưng không thấy thuyên giảm. Mười lần đi chơi thì hết năm lần em đòi tấp vào nhà nghỉ bên đường để giải quyết. Nhưng may là lần nào tôi cũng nỗ lực chở về tới tận nhà vì nhà nghỉ thường không đảm bảo vệ sinh. Hơn nữa chúng tôi mà vào ấy thì sẽ bị dị nghị. Nhưng giảm thiểu trời ko khỏi nắng, cũng với lần chúng tôi buộc phải vào nhà nghỉ ko phải vì em mà vì tôi đau bụng. Số là tôi không ăn được ốc mà em cứ bắt nên ăn. Vào đó tôi giải quyết tắm rửa xong xuôi định về thì em bảo đằng nào cũng vào rồi thì ngủ 1 tí cho đỡ xót tiền. Tôi thấy thế cũng cần cần ngay lập tức đánh 1 giấc tới chiều mới về. Sau lần ấy thì em chia tay. Tôi không biết vì sao lại thế, lần chia tay này còn mơ hồ hơn cả lần trước. ko biết có phải trong lúc ngủ tôi đã ngáy to, chảy dãi hay lỡ quăng b**m buộc phải khiến em thất vọng ko. Bạn bè kế bên tôi đều đã mang vợ hoặc đang hẹn hò, chỉ riêng mình tôi là cô đơn đi về lẻ bóng. Trong lúc những người bạn đấy đều dính một vài tật xấu nào đó như hút thuốc, nhậu nhẹt, cờ bạc hay thậm chí là lăng nhăng. trường hợp mang bạn gái nào qua đây và đọc được tâm sự này hãy cho tôi biết vì sao những cô gái đều lần lượt bỏ chàng trai “hàng hiếm” như tôi không? Hoặc chị em muốn gì ở đàn ông để tôi còn bổ sung sửa chữa mà với vợ trong thời gian ngắn nhất. Liên kết được tài trợ: gia công cơ khí chính xác